• Những câu chuyện nhỏ của Tada

  • 著者: Tada Le
  • ポッドキャスト

Những câu chuyện nhỏ của Tada

著者: Tada Le
  • サマリー

  • Tada là một người làm báo, một người thích lắng nghe những câu chuyện khắp nơi và cũng rất thích kể chuyện. Những câu chuyện nhỏ của Tada là những câu chuyện nhỏ về cuộc sống với lăng kính của một chàng trai luôn ăm ắp cảm xúc. Nó cũng có thể là câu chuyện của bạn, vì Tada cũng đơn giản chỉ là một người "ưa kể chuyện"
    IFO Academy 2024
    続きを読む 一部表示

あらすじ・解説

Tada là một người làm báo, một người thích lắng nghe những câu chuyện khắp nơi và cũng rất thích kể chuyện. Những câu chuyện nhỏ của Tada là những câu chuyện nhỏ về cuộc sống với lăng kính của một chàng trai luôn ăm ắp cảm xúc. Nó cũng có thể là câu chuyện của bạn, vì Tada cũng đơn giản chỉ là một người "ưa kể chuyện"
IFO Academy 2024
エピソード
  • Chuyện ở Chicago - hay còn gọi là Chí Thoòng - thành phố gió
    2024/10/13
    1. Zu là một cô gái rất cừ – rất đáng để học hỏi và để yêu quý thật nhiều. Zu có thể nói chuyện với bất kì ai, nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt, nhưng cũng có thể im lặng cả tuần trời. Giỏi là chưa đủ, đức khiêm cung là thứ mà tôi học được rất nhiều từ cô em bé nhỏ này. Hàng ngày trên newsfeed của tôi vẫn hiện ra một vài thậm chí rất nhiều bạn trẻ “kêu gào” một cách “hốt hoảng” quá lố “đầy giật gân” về tĩnh, về thiền tịnh nhưng thật ra trong tâm thì đầy bão tố. Ở Zu dù chẳng bao giờ nói ra, nhưng cô ấy rất “tĩnh”, và “tĩnh thật thông minh” và luôn biết rất rõ mình đang ở đâu trong hành trình cuộc đời mình. Chu du khắp nơi trên thế giới, một người trẻ với lòng nhiệt thành luôn hừng hực với thế giới bao la, chẳng phải là thứ hành trang quý mà cả đời ta cần dành dụm hay sao?
    2. Chí Thoòng là tên gọi thân thương chúng tôi dành cho Chitown – Chicago – thành phố đầy gió đầy quyến rũ mà chúng tôi “tự nhiên” “dại dột” yêu ngay từ mùa hè đầu tiên đặt chân đến. Ở đây, gió không bao giờ ngừng thổi và ngay giữa nhịp thị thành ồn ào đó vẫn luôn có chỗ cho một bà lão ngồi chơi cả ngày với chim bồ câu, tĩnh lặng nhìn nhịp đời trôi chảy. Chúng tôi tin là mình may mắn khi được yêu Chicago vì đó là một cô gái có hồn và gương mặt không góc chết. Cô ấy có thể xinh đẹp rực rỡ giữa nắng hè Mid-west rồi đột nhiên thuỳ mị hẳn giữa điệp trùng “thu vàng” làm tung bay tóc, và rồi một sáng ta thấy má mình ửng đỏ, hơi thở phất phơ đầy khói và mỉm cười hít hơi lạnh của đông về trong cảnh lung linh của tuyết. Và xuân nồng, và lộc mới, cô gái này luôn đẹp dù ở bất cứ góc nào. Chúng tôi tin là sau hai năm ở đất này, hiểu rõ thứ “Vibe” kì diệu mà không thành phố nào có được, cũng là lý do khiến cho Chí Thoòng lạ mà vẫn dịu đến vậy.

    3. Và chúng tôi, hai đứa du học sinh được run rủi học cùng thành phố, cái xong tự nhiên thấy mình cũng giống nhau lạ. Hay len lén giấu những chộn rộn xôn xao của những tâm hồn “hoa ti gôn” vào những góc khuất để giả vờ là không quan tâm nhưng thật ra làm sao giấu được bản chất của những người sống bằng trái tim “chưa bao giờ nguội lạnh” trước cảnh, trước người và nhip sống quanh mình để luôn dũng cảm hú hét ầm lên với chính mình về lòng nhiệt thành dành cho cuộc sống. Chúng tôi cách nhau cả thảy là 7 trạm tàu (4 tàu đỏ và 3 tàu tím) và cùng sống ngay sát bên hồ Michigan, cả hai hiểu nhau như lòng bàn tay, hiểu rõ những lúc hay “moody” nhất. Zu “phát minh” ra danh hiệu “Đại ka” để rồi mình lấy đó làm trách nhiệm cho cả đám đàn em cùng lứa FB 2015 cùng vượt biển. Chúng tôi cùng vượt qua những lần đói no cùng nhau. Đói no là một từ nghe có vẻ cliche và “Ngô Tất Tố” nhưng thật ra nó hoàn toàn chính xác khi miêu tả về những tình huống này. Cô em sẵn sàng Wire nóng vét túi toàn bộ tiền cho thằng anh mua bánh mì cầm cự những ngày cuối tháng. Những ngày gần cuối của Zu ở thành phố gió, hai anh em lang thang qua những con phố quen để lại mỉm cười với cô gái Chicago – đẹp không tì vết, để thấy kỉ niệm ăm ắp ở khắp nơi, để tai vẫn nghe văng vẳng tiếng tàu đỏ báo ga sắp tới để thấy mình lại “len lén” mắt cay tay vẫy cho những cuộc chia tay “cần phải có” của đời người.

    À mà không! Chia tay nghĩa là “hẹn gặp lại” mà, em gái nhỉ 🙂

    続きを読む 一部表示
    20 分
  • Hà Nội mùa thu - Hành trình kỉ niệm
    2024/10/02
    Nhìn lại hành trang tuổi đời, sinh ra, lớn lên, sống và làm việc ở nhiều vùng đất trên khắp Việt Nam và trên thế giới, tôi ít khi đếm lại mình đã đi qua những đâu, gặp gỡ những ai… Vì suy cho cùng, cảm thức quan trọng hơn những con số khô khan chỉ để đếm. Sáng nay, khi ra đường đi làm bắt gặp gió thu và xôn xao trên phố là những hân hoan của 70 năm ngày giải phóng Thủ đô, tôi quyết định thử lần đầu tiên đếm xem mình đã ở Hà Nội bao lâu so với các thành phố khác. Hoá ra thời gian tôi sống và làm việc ở Hà Nội đang là nhiều nhất, nhiều hơn cả vùng đất tôi sinh ra và lớn lên. Nếu người ta tính theo số năm sống và trải nghiệm ở một vùng đất để gọi một nơi chốn là “quê” thì Hà Nội có lẽ với tôi cũng là một quê hương từ lúc nào không biết…. Tôi ra Hà Nội lần đầu tiên vào những năm 2000, tham gia vòng chung kết một cuộc thi Hùng biện tiếng Anh do Ban Khoa Giáo tổ chức. Lúc đó hàng không vẫn còn đắt đỏ nên Đài cho đi tàu và cũng là một chuyến hành trình đáng nhớ từ Nam ra Bắc. Vẫn nhớ như in cảm thức tinh khôi khi 5h sáng tàu chuẩn bị đi qua những ga đầu tiên của Hà Nội là Giáp Bát, Văn Điển, bắt đầu cửa ngõ thủ đô. Lúc này trên loa của tàu rộn ràng thông báo hành khách chuẩn bị tư trang hành lý để xuống ga Hàng Cỏ và cũng rộn ràng hơn bởi tiếng nhạc của bài “Hà Nội một trái tim hồng”. Lúc đó Hà Nội trong tôi là một thủ đô kinh kì, phủ màu sepia của những thứ xưa cũ nhuốm màu thời gian. Hà Nội nhỏ nhẹ, nho nhã kiểu như một chàng thanh niên rất lịch sự và bặt thiệp trong giao tiếp nhưng cũng rất khó hiểu. Khó hiểu đầu tiên với một người phương Nam là ngôn từ. Sau này khi sống đủ lâu ở đây tôi mới bắt đầu quen với những từ vựng “mới” ở phiên bản “miền Bắc”. Ví như đi mua “cái mền” thì phải dùng từ “cái chăn” còn “cái mùng” thì là “cái màn”. Hay “rau ngò” ngoài này gọi là “rau mùi” còn “ngò gai” thì là “mùi tàu”. Thứ cây nấu canh chua ở miền Nam gọi là “bạc hà” còn ngoài này gọi là “dọc mùng”. Sự khác nhau về từ vựng chỉ là một thứ, các địa danh của Hà Nội lúc đó cũng làm cho tôi vừa lạ, vừa buồn cười. Những địa danh nghe rất ngắn, cộc lốc như là Chèm, Nhổn…tất nhiên là làm ta thấy rất lạ. Tôi cũng lạ lẫm và bật cười thành tiếng khi đi ngang qua một tấm biển ở phố Hàng Bông - đề chữ “Nhà trồng răng Sinh Sinh”. Giờ thì nhiều phòng khám nha khoa, phòng răng đã dùng những phiên bản “toàn dân” hơn, nhưng cái “nhà trồng răng Sinh sinh” thuở ấy cứ mãi nằm ngoan trong ký ức như một thứ “rất Hà Nội”. Sau ngần ấy năm tôi cũng đã ở qua đến gần cả chục điểm khác nhau rải rác trên khắp Hà Nội. Có những chỗ giờ đã mở đường, rất khác xưa, hoặc không còn nữa. Mẹ tôi hay bảo Hà Nội chật chội, nhất là ở khu phố cổ. Tôi thì thấy sống nhiều thành quen, với cả có khi mình thay đổi góc nhìn thì sẽ lại thấy khác. Nhiều người lữ khách chọn Hà Nội làm nơi dừng chân “hơi lâu” có lẽ không chỉ vì cuộc sống mưu sinh mà còn có lẽ vì “quen hơi, quen đất, quen người Hà Nội”. Khái niệm “Người Hà Nội” theo thời gian, những dòng di cư, sự phức tạp của những “mối duyên” cũng trở nên đa dạng hơn. Nhưng may mắn là tôi cũng đã được trải nghiệm nhiều vị của “đặc sản người Hà Nội”. Viết về Hà Nội, nhà văn Nguyễn Việt Hà phác hoạ chân dung “người Hà Nội” thông qua hình ảnh “con giai phố cổ” vừa hóm hỉnh giễu cợt vừa ấm áp: “Bọn họ thong thả ăn, tinh tế mặc, chầm chậm sống. Có bọn họ, Hà Nội hôm nay mới có nổi dăm bảy hàng phở ngon, vài ba quán cà phê thị dân sâu lắng”; “Ngày nay, lớp cao bồi già đang tuyệt tự dần. Chẳng biết họ hay hay dở, nhưng… không có họ, Hà Nội sẽ vĩnh viễn mất đi một khoảng trống bi tráng nhố nhăng” (Cao bồi già Hà Nội). Có lẽ rất khác biệt với các thành phố khác, đến đây vào bất cứ thời điểm nào trong năm, người lữ khách sẽ được nhắc nhớ bởi những sắc hoa “...
    続きを読む 一部表示
    16 分
  • Tàu tốc hành lên thiên đường
    2024/06/04

    “Chuyến tàu tốc hành lên trời”, “hoả tiễn phóng lên nóc nhà thế giới” và còn nhiều tên gọi khác là những mỹ danh rất đẹp để gọi Chuyến hoả xa từ Thành Đô đi Lhasa mà tôi sắp miêu tả dưới đây. Với tôi, đơn giản đây là một chuyến hoả xa rất đáng nhớ với rất nhiều những trải nghiệm “lần đầu tiên” trên tuyến đường sắt cao nhất và với lộ trình dài nhất mà tôi từng được trải qua.

    続きを読む 一部表示
    13 分

Những câu chuyện nhỏ của Tadaに寄せられたリスナーの声

カスタマーレビュー:以下のタブを選択することで、他のサイトのレビューをご覧になれます。